Một gã viên chức quèn, được ông chủ công ty sai đi mua quà sinh nhật cho vợ ông ta. Vừa đi, hắn vừa suy nghĩ về…cảnh đời bất công.

Vợ ông chủ là phụ nữ trẻ và xinh đẹp, không phải làm việc gì mà suốt ngày chỉ ăn diện, đi siêu thị mua sắm hoặc thỉnh thoảnh sánh vai cùng ông chủ đi dự tiệc hoặc đi du lịch khắp thế giới. Chả bù cho vợ của hắn vừa già, vừa xấu. Suốt ngày lam lũ, miệng thì cằn nhằn lúc nào cũng hoạnh hắn tiền…tiền, mặc dù hắn đưa hết cả tiền lương hàng tháng cho vợ. Mà lạ thật, tại sao mụ ấy biết đến… từng xu tiền thưởng của hắn như là có… mật thám theo dõi ấy? Nếu hắn không đưa, thì thể nào hôm sau đi làm cứ phải giải thích với đồng nghiệp về vết tím, khối u… trên người và khuôn mặt?
Đến siêu thị, hắn bước vào quầy mỹ phẩm mua một lọ nước hoa hảo hạng giá 500 USD theo lời dặn của ông chủ. Cô bán hàng xinh đẹp, ăn nói khéo và có duyên cứ tán hắn mua thêm một lọ nước hoa… rẻ tiền để tặng vợ (vì hắn đã trót khai thật với cô bán hàng là mua lọ nước hoa kia cho ông chủ). Cả nể cô bán hàng quá, nhưng hắn nào có tiền. Chợt nhớ khoản thưởng mới nhận lúc đầu giờ còn trong túi thế là hắn móc ra mua một lọ 50 cent.

Chiều về, với đôi chân nặng trĩu vì đã trót mua lọ nước hoa bây giờ không biết… dấu vào đâu?. Rồi gã không biết giải thích với vợ món tiền thưởng bị… xà xẻo. Đến cửa, chưa kịp bước vào hắn đã nghe tiếng gào thét, mắng mỏ con cái, chó mèo của vợ, hắn càng… run tợn. Thành thử, hắn định liều tặng vợ lọ nước hoa nhưng không dám. Vào nhà, hắn cứ len lén nhìn vợ, tay cầm lọ nước hoa dấu sau lưng, nhưng không qua được “con mắt mật thám” của mụ vợ. Bỗng hắn giật bắn mình, vì tiếng quát của vợ:

– Dấu cái gì đấy? Đưa đây!!!

Hắn không còn hồn vía nào nữa, một tay thì đưa lọ nước hoa, một tay thì đưa lên… che mặt để đỡ một cái… tát của vợ. Không ngờ, vợ hắn lại … ÔM LẤY HẮN ÒA KHÓC nức nở:

– Hu… hu! Anh vẫn CÒN NHỚ hôm nay là… SINH NHẬT EM à ?!

– !?!

Nguyễn Bảo Gia Khang