Có ông già nọ, đang bị bệnh nan y, nhà thì rất nghèo bà vợ ông rất lo, tiền đâu thuốc thang cho ông, nếu rủi như ông qua đời thì tiền đâu lo hòm quách, tang lễ cho ông.
Một hôm ông nói với vợ điện thằng con đang học trên thành phố, về gấp để ông bàn ít việc trước khi qua đời.
Khi thằng con về, ông nói:
– Con đem giấy bút ra, ba nói con viết cái di chúc cho ba, rồi con đem lên Phường ký, chứ ba qua đời đột ngột thì sẽ khó cho con sau nầy!
Thằng con nghe vậy, đem giấy ra, ông bảo thằng con viết:
“Khi tôi qua đời, tài sản, nhà cửa, ruộng nương, cây cối, vườn tược và 300 cây vàng tôi giao hết lại cho đứa con trai độc nhất của tôi…!”.
Khi ông nói đến đây, thằng con hết sức ngạc nhiên nói:
– Ba điên rồi hả ba! Vàng ba mẹ hiện không có một phân, mà ở đâu 300 cây mà ba nói vậy!
– Mầy điên thì có, mầy khờ thì có, mầy cứ viết vào; biết đâu sau nầy mầy làm quan, mầy có tham nhũng, hối lộ, xây biệt phủ… Họ có kiểm tra thì có cơ sở để nói, chứ mầy nói nuôi gà, nuôi vịt, làm chổi đót thì bố ai tin nổi???
Sưu tầm